Tôi đứng nhìn con làm hoa giấybàn tay thon nhỏ ngón búp măngngu ngơ khờ dại như ngày ấytôi lần tay Mẹ dưới bóng trăngLúc đó tôi vừa tròn mười tuổiđâu biết sinh tử kiếp vô thườngđầu tôi Mẹ quấn khăn tang trắngtôi nhìn ngồ ngộ thiệt "dể thương"Mẹ thấy tôi vui ứa nước mắtthằng con khờ khệt nhoẻn miệng cườisợ tôi biết chuyện nên Mẹ nói:"hạt bụi vô duyên xốn con ngươi"Năm đó Vu Lan nhưng không hoaChỉ Mẹ và tôi ánh trăng tàhai bóng trên đường về Chùa Tổtôi nép vào Mẹ: "con sợ ma"Thắm thoát mà tôi đã nửa đờimái chùa vẫn đó vẫn trăng soi"Mẹ cỡi hạc bay về thiên cổ" *hạt bụi còn đây trong mắt tôiNăm nay Vu Lan cháu làm hoaNội đã về xuôi ngút ngàn xaman mác trong lòng màu bông trắnghạt bụi vô duyên, bóng trăng tà.Ðường Du Hào
Monday, August 28, 2017
Hạt Bụi và Bóng Trăng
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment