Thursday, September 4, 2014

Chuyện bên lề (Khóa Tu Học Mùa Xuân 2008)


Happy belated birthday!
Khóa tu học mùa Xuân năm nay 2008 tại tịnh xá Ngọc Sơn Portland, Oregon hoàn mãn một cách thông suốt như khi nó mới được bắt đầu. Ngoại trừ những cơn mưa bụi và nhiệt độ có hơi lạnh, không có một trở ngại nào xày ra cho khóa tu, cho mọi tu sinh, và ngay cả cho chính bản thân tui.

Đầu tiên hết, ngày bắt đầu của khóa tu rất dể nhớ cho cá nhân tui, một người đảng trí. (đọc đến đây chắc chắn Thượng Tọa Từ Lực sẽ mỉm cười vì Ngài biết rõ vì sao.) Đó là ngày sinh nhật của Mai, phu nhân tui! Trong cái thời 'phú quý sinh lễ ngĩa' này, đến sinh nhật của mình thì Mai lại surprise tui đòi đi tu học thay vì tổ chức tiệc tùng, hay ít ra cũng sum họp với đám con trong một cái dinner nho nhỏ ở một restaurant khiêm nhường nào đó như chúng tui vẫn thường làm khi giờ giấc hay hoàn cảnh cho phép. Ăn mừng sinh nhật thì rất đa dạng và rất tốt kém. Hai vợ chồng người bạn tui có một giao kèo hể cứ đến ngày sinh nhật của người vợ thì cả hai sẽ làm một chuyến du lịch đến một thành phố cách một ngàn dặm xa hơn nơi mình ở. Một cặp khác thì 'ảnh sắm cho em một món trang sức có giá trị hơn năm trăm đồng'...

Mặc dù Mai là người thay tui quán xuyến bao đồng hết những chuyện làm cho đơn vị từ khi đơn vị ra đời cho đến nay, cô ta chưa bao giờ theo tui đi dự một ngày tu học nào cả. Đi họp thì chỉ một lần duy nhất. Ấy vậy mà bây giờ Mai lại đòi đi tu học. Như vậy là quá khỏe cho tui, (không phải vì đở tốn kém, không phải cheap đâu nghe) và lại tiện việc cho mọi người. Happy birthday em!

Trước ngày đi dự khóa tu, thình lình anh boss của tui gời một e-mail cho biết tui nên coi lại số ngày nghỉ của tui trước khi nó bị xóa nếu không xài đến trước tháng sáu. Thiệt là "phước bất trùng lai, họa vô đơn chí". Tui tự thưởng cho mình hai ngày nằm nhà, một ngày trước khóa tu để lo sắp xếp (có nhiều chuyện cho tui sắp xếp lắm thưa quý anh chị. Này nhé tui phải đổ xăng -rẻ tại Costco, tui phải cắt cỏ -vì nó đã lên đến đầu gối rồi, tui phải nhớ mang theo 2 túi ngủ, mang balô đựng đồ thay, cái night guard cho hàm răng... nhất là tui không thể quên cái mền và chiếc gối ôm cho Mai. Mọi thứ phải hoàn hảo để bảo đảm cho phu nhân tui có một ấn tượng tốt về những dịp tu học hay họp hội trong Gia Đinh Phật Tử. Đây là để "bảo hiểm" cho những lần đi sau này!) và một ngày sau khóa tu để hoàn tất trang tu học. Perfect!

thứ Bảy, 6:00 sáng . Tui thức giấc vắt cam tươi cho vào chai mang theo - "bảo hiểm" đầy đủ vitamin để chứng minh đi tu học không tổn hại sức khỏe. Sau khi mọi thứ vật dụng cho vào cóp xe, chúng tui chờ(?)! Đêm thứ tư, Mai nhắc tui gọi cho anh Tâm Đẳng trường hợp anh muốn đi với chúng tui và được anh cho biết Thành sẽ pickup trên đường xuôi Nam. Từ nơi Thành và Tâm ở đi Portlan thì phải qua ngang phố tui, tui thầm nghĩ thế nào mấy anh chị này cũng sẽ hú tui để trên đường đi có bạn cho vui. Tui chờ... và tui chờ.

8:00 giờ. Linh tính báo cho tui biết mình đã bị đồng bọn bỏ rơi, tui allo Thành thì nhận ra Tâm.

- "Tâm đó hả, em đến đâu rồi?"
- "Dạ, em đến exit 65 rồi"

Nơi tui là cây số 104, như vậy là họ đã hơn tui cả 30 phút rồi! Hơi buồn một chút nhưng không sao.

Lúc tui ra đi Olympia nắng ấm, không phải lạnh giá cung đàn như trong bài hát của ông Đoàn Chuẩn, nên xe êm ru và chạy mau - tui vượt qua một chiếc Corvetter! - như tuồng để bắt kịp những kẻ vô tình. Lần đi này có Mai bên cạnh, có tiếng hát của Quang Dũng (hắn không có mặt trên xe) từ cái i-pot nên chỉ thoáng chốc là đã nghe "keep to the right, Exit is in two miles" thoát ra từ cái GPS. Tiếp theo đó là "destination is on the right, you have arrived". Không trở ngại, không lạc đường, không mất thì giờ thăm mấy cây xăng... Tui cho xe bọc vào phía sau chùa, vừa vô chỗ đậu đã gặp Trúc Nhã, chị gia trưởng đơn vị Dược Sư; xa xa là xe của Thành và đơn vị Liễu Quán. Một số em ở tuổi ngành Thiếu đang chào hỏi gặp gỡ. Trên hiên chùa một số đoàn sinh Dược Sư, Trúc Mai (tóc vàng), Trúc Cúc và bé con... có cả Liễu Quán Bình trong đám đông. Tui nhận ra Tâm, Ngân. Tui đưa máy ảnh bấm vài cái, máy ảnh chớp sáng rồi ngưng, displays "out of batterry". Hơi bực mình một chút nhưng không giám bộc lộ vì đây rõ ràng là lỗi của tui. Theo hông chùa, tui đi xuống, vào trai phòng. Ở đây tui gặp Đồng Nguyệt đang oang oang ra lệnh hết người này đến em kia: "giúp giùm chị đi!" "Thịnh, Thịnh, em giúp chị..." "Ô chào anh chị Hào, nhờ chị thu tiền, à không, viết giùm ĐN mấy tờ chương trình..." "Ngồi xuống đây đi, anh Bình, anh Hào ngồi xuống đây mình cần thông qua chương trình..."

Chúng tui ngồi xuống chiếc bàn dài nơi đó có chị Kha và đứa cháu ngoại, có cả Tâm. Tui giao $100 
- "Đây là tiền đóng của đơn vị, và đây là tiền của hai người"
- "Đơn vị Liên Hoa đi có hai người thôi?"

Có tiếng Lâm vọng đến từ xa:
- "Anh Hào, đơn vị anh đâu phải chỉ có hai người!"

Tui tảng lờ, mong sao Quảng Ngân là Sơn thì quá tốt. Nghe riết phát chán và quên mất tự ái "đơn vị". Tui đã nhiều lần bắt buộc, nhắc nhỡ, khuyên bảo, thậm chí có đôi lúc tui nghĩ mấy anh chị này không tham dự cũng chẳng sao miễn là đừng coi việc tui làm như đi họp, đi trại, đi tu học... là những việc vô bổ. Không lôi kéo được mấy anh chị này cùng đi là một thất bại lớn trong sinh hoạt GĐPT của tui. Lúc đầu khi đi một mình như thế tui còn ngại ngùng nhưng riết rồi tui coi như việc tham dự những chương trình chung như thế này chỉ là dịp cho cá nhân tui mà thôi. Nhưng hôm nay không phải chỉ mình tui mà còn có phu nhân tui, hai người là hơn xưa rồi, còn đòi hỏi gì nữa!

Tui đưa máy hình lên định bấm vài cái nhưng nhớ lại nó đã hết pin, tui bèn quay qua chị Đồng Nguyệt, sau khi đã nhờ phu nhân tui đem cái máy hình đi recharge.:

- "Chị ĐồngNguyệt, chị có máy hình không, cho mượn"
- "Dạ có" Giao máy hình xong chị nói tiếp: "anh giữ giủm Đồng Nguyệt luôn đi"
- "Đồng ý"

Tui mang máy hình ra trườc tiền đường gặp Thành. Thành chìa cái đồng hồ cho tui xem giờ, nói:

- "Bây giờ mới 10 giờ rưỡi"
- "Sao nói chương trình bắt đầu 10 giờ?"
- "Dạ không chị Đồng Nguyệt sửa lại 11" Thành rên rên: "hay là mình bắt đầu tập họp điểm danh chớ không mấy em nó lang thang không tốt, anh há"
- "Đúng"

Thành thổi còi "te,, tích tích tích"

Tiếng chân chạy thịch thịch, tiếng nói chuyện, tiếng ồn, tiếng..."Liễu Quán... Minh Quang... Dược Sư" và sau cùng "Thiện Minh sẵn..."

Từng đoàn lũ lượt kéo nhau vào bên trong chánh điện để làm lễ khai mạc khóa tu mùa Xuân năm 2008.

11 giờ
Thiện Huấn, Trúc Nhã, Đồng Nguyệt và anh Tâm Đẳng đi tác bạch, cung nghinh chư tôn quan lâm chứng minh. Tui chen người qua mấy chiếc bàn ghế ngỗn ngang, đưa máy tay bấm lúc mấy thầy ngồi trên một chiếc bàn tròn và ba đại diện tu sinh quỳ mọp tác bạch. Đoàn người đi vòng ra phía trước, rối tiến vào chánh điện trong tiếng lâm râm "Nam mô A Di Đà Phật". Mưa bắt đầu bay bay.

Chánh điện tịnh xá Ngọc Sơn thật là hùng vỹ, màu sắc lung linh, mọi thứ mới mẻ bóng loáng. Trên điện Phật, có hơn 10 vị Hòa Thượng, Thượng Tọa, Đại Đức, và Sư Cô trong y vàng rực rỡ làm bầu không khí trong chánh điện vốn đã trang nghiêm càng tăng phần trang trọng. Sau khi chị Đồng Nguyệt đại diện Ban Tổ Chức trình diện tu sinh, Hòa Thượng Thích Minh Thiện nhân danh viện chủ tịnh xá bày tỏ niềm vui khi thấy các em đến chùa tu tập, đồng thời Hòa Thượng cũng nhân dịp này tán thán sự có mặt của Thượng Tọa Thích Từ Lực người đã không quản ngại đường xa đến để hướng dẫn tu tập cho các em trong hai ngày. Lễ khai mạc khóa tu năm nay đã diển ra trong bầu không khí thân tình và đạo vị, có những bài thơ đã được đọc, có những tràng pháo tay và những nụ cười hân hoan của hơn 60 đoàn sinh của bốn đơn vị trong vùng Tây Bắc.

12 giờ - Cơm Chánh Niệm
Các tu sinh được hướng dẫn ngồi ăn trong im lặng. Trước khi ăn chúng ta tri ân công khó và lao tác của mọi người đã tạo ra những thức ăn cung cấp cho chúng ta, và chúng ta nguyện chỉ ăn những thức ăn nuôi dưỡng cơ thể... sau hai tiếng chuôn dài, tiếng cười nói trở lại theo cái hồn nhiên của lứa tuổi.

Khóa Giảng của Thầy Từ Lực - Ái Ngữ trong tình Lam.
Có thể nói thời khóa này đã mang các tu sinh gần đến với Thầy và mang Thầy gần đến với các em. Chưa bao giờ tui quan sát một buổi học mà trong đó nhiều cặp mắt mở to, những gương mặt chăm chú, nhiều tiếng cười và có cả tiếng thút thít nhè nhẹ như khóa học này. Ái ngữ và sự yêu thương, một đề tài đã được Thầy personalize, đã riêng tư hóa. Câu chuyện của chính cuộc đời mình, những vui buồn trong thời bé thơ... chiếc áo lam rách, tâm tình của người chị trưởng ở phương xa... đã làm các em hiểu được thế nào làm mối tình Lam. Đặc biệt, Thầy đã vận dụng ngôn ngữ của các tu sinh: English, dản dị và thực.

Nhân dịp này tui mới nghe được Thầy hát vọng cổ, mới biết cũng có người Huế thích cãi lương. Tiếng hát của Thầy cũng 'mùi' hương vị Nam Bộ.

5 giờ chiều - giờ Ngồi Thiền
Đối với một số tu sinh, đây là lần đầu tiên được hướng dẫn ngồi thiền. Bắt đầu ba phút và sau đó năm phút. Tất cả im lặng. Trong cái lặng im của tĩnh mịch bao trùm chánh điện, tui cung thả hồn theo hơi thở. "Thở vào tâm tĩnh lặng, thở ra miệng mỉm cười". Có một ý nghĩ đã len vào trong đầu tui: "không biết phu nhân tui ngồi được bao lâu đây?". Không lâu, chỉ một thoáng, một thoáng rồi thôi, cái ý nghĩ dư thừa ấy ra đi theo hơi thở ra vào của tui. Hình như tui nghe được tiếng mưa rơi bên ngoài.

8 giờ - Trà Đàm
"Đây là trà đàm chớ không phải thiền trà". Đồng Nguyệt xác định với tui như vậy mặc dầu tui không phân biệt thế nào là thiền trà và thế nào là trà đàm, tui đoán có lẽ chõ khảc biệt là ở mức độ lặng im bởi vì số bánh ngọt và trà nước thì cả hai cũng chẳng có giới hạn. Nhưng phải nói là tui thích kiểu trà đàm này vì tui thật sự enjoy cái thời khóa này quá. Tui nghe được một lần nữa tiếng vọng cổ của Thầy Từ Lực, lần này dài hơn, "điệu bộ" hơn... Tiếng vọng cổ của Thầy Từ Lực rất đặc biệt vì trong đó có một chút Huế. Một tràng pháo tay nồng nhiệt tặng Thầy. Mọi người cười thoải mái, nhưng rồi tiếng cười không chỉ ngừng ở đó vì tiếp theo đã có Hòa Thượng Minh Thiện. Không hiểu vì đâu mà cả hai vị này đều có máu văn nghệ đầy mình, kẻ ngâm thơ người vọng cổ. Bây giờ ngồi nghĩ lại mới sực nhớ té ra chị Đồng Nguyệt chẳng làm gì cả, hết giới thiệu Thầy, đến Tịnh Thư, xong đến Thành, anh Bình và tui, rồi một đoàn sinh của đơn vị Minh Quang. Tôi nghiệp chị bắt cậu này hát đến hai, ba lần trong lúc chi trưởng chỉ loay hoay với cái micro.

"Ngủ ở đâu?"
Anh Tâm Đẳng nóng nãy:
- "Thầy khóa cửa rồi làm sao bây giờ?"
- "Tối nay anh ngủ ở đâu?"
- "Đâu cũng được nhưng bây giờ Thầy khóa cửa rồi. Túi ngủ anh trong đó"

Tui lắc đầu hết ý kiến:
- "Chịu!"
Rồi hối hả nói với Mai "Em, chìa khóa! Anh lấy túi ngủ. Em ngủ ở đâu?"
- "Với chị Đồng Nguyệt bên nhà kia" 
- "Anh giúp mang đồ cho em"

Khi trở lại chánh điện cũ, nơi tui sẽ đánh một giấc đả nư như đã được phân chia, tui nhìn thấy cửa tăng phòng hé mở anh Tâm Đẳng mời:
- "Vô đây"
- "Sao nói Thầy không cho"
- "Vậy tối nay Hào ngủ đâu?"
- "Bên kia!"
- "Nguyên Trí ngủ đâu?"
- "Đây"
- "Vây em ngủ ở đây hả?"
- "Dâỹ chớ sao!"

Tui khép cánh cửa, mang túi ngủ và đồ đạc lỉnh kỉnh lên cầu thang tăng phòng. Tất cả cửa phòng đều bị khóa chặc chỉ duy nhất một phòng mà bên trong vừa đủ chỗ cho một người nằm. Nguyên Trí trẻ nhất nhưng lanh chân nhất chiếm ngự chiếc giường single đang thay đồ, tui và anh Tâm Đẳng đành đoạn nằm ngay lối đi. Vừa thay được chiếc áo đã nghe tiếng đập cửa. Tui xuống cầu thang mở cửa. Theo cánh cửa tung ra, Đồng Nguyệt và Mai hình như còn có ai nữa phía sau, tay này gối ôm tay kia gối ngủ, túi ngủ bước vào. Đồng Nguyệt hỏi:
- "Mấy anh ngủ đâu?"
tui chỉ lên lầu, giài thích:
- "tất cả phòng đã khóa chặc, tui và anh Bình nằm trên lối đi. Sao nói Chị và phu nhân tui ngủ bên nhà?" Đồng Nguyệt có vẽ thất vọng.
- "trai phòng có vấn đề nên tất cả kéo qua nhà, không còn chỗ. Mình phải nhường cho mấy em"
- "Chị qua đây làm gì?"
- "Tưởng ở đây có chỗ"
Nói xong chị quay qua Mai "thôi mình đi chỗ khác!"
Tui nhìn cellphone: bây giờ là 1 giờ sáng. Mưa rơi nặng hạt. Tui nhìn Mai nói thầm "coi như một kỹ niệm khó quên trong ngày sinh nhật".

Chủ nhật, 3 giờ sáng
- "anh Bình, giờ này mấy giờ mà anh thức sớm vậy?"
- "mới có 3 giờ sáng"
- "ái da, ngủ lại đi!" Tui càu nhàu "anh làm gì mà thức dậy sớm vậy?"
Không có tiếng trả lời. Chừng chập sau tui nghe có tiếng ngáy nhè nhẹ về hướng anh Bình nằm. Tui nghiêng người chợp mắt.

6 giờ sáng 
Tui và anh Bình lúi cúi thu xếp chiến trường xong kéo nhau xuống nhà bếp tăng phòng. Trời đang mưa. Sân chùa vắng hoe, không một bóng người. Từ căn bếp trước chùa, ánh sáng một ngọn đèn vàng hắt ra lối đi ủng nước. Tôi băng qua sân hướng về baĩ đậu xe, vai mang back pack tay còng kềnh chiếc túi ngủ và cái máy chụp hình. Xa xa, mấy bức tượng bằng thạch cao đứng yên trên sân cỏ ướt, lạnh lẽo. Khi đến gần trai phòng tui lờ mờ thấy bóng Hòa Thượng Minh Thiện từ xa. Ngài đã thức giấc từ bao giờ, chắc đã xong công phu sáng. 

Thu xếp mọi vật dụng vào cóp xe xong tui vào chánh điện tham dự lễ Phật và khóa tụng giới. Vào đến nơi đã thấy Thượng Tọa Từ Lực sẵn sàng khóa lễ. Ngày trước, khi đi các trại huấn luyện hay đại hội, tui ghét nhất là bị đánh thức sớm. Bây giờ thì khác, khác hẵn. Lễ Phật sáng sớm trở thành my favorite, nó làm tâm hồn tui dịu hơn và những lúc đang trầm tư lắng lòng trong chánh điện, nhìn ngọc đèn lung linh, nghe những câu kinh quen thuộc tui nhớ đến Má tui những ngày cùng bà đây đó tại các chùa lâm râm tiếng kệ. Tui nhắm nghiền hai mắt để lòng lâng lâng theo tiếng tụng kinh êm nhẹ hòa lẫn tiếng mõ đều đặn. 

Sau khóa giảng của Thượng Tọa Thích Đồng Trung, viện chủ chùa Dược Sư Seattle, khóa tu coi như bế mạc vì đơn vị Dược Sư phải ra về sớm. Tui nhận được công tác: đưa Thầy Từ Lực đến tu viện Bửu Hưng. Tui vui vẽ nhận lời. Chùa Bửu Hưng không lạ, lại thuận đường và cái GPS làm cho tui nhiều tự tin hơn. Mưa lớn. Có lẽ tui phải cám ơn chị Đồng Nguyệt đã cho tui cơ hội đưa Thầy đi Bửu Hưng vì nếu không tui sẽ không được dịp nghe những chuyện rất là riêng tư của Thầy. Suốt chặn đường, tui chăm chú lái xe nhưng tai luôn luôn theo dõi câu chuyện trao dổi giữa Mai và Thậy. Thiệt là interesting nghe. Có ai biết Thầy Từ Lực ngày xưa đi lính chưa? Không phải chỉ đi lính mà thôi mà là lính thứ thiệt nữa: Biệt Động Quân!

- "Dạ, thiệt ra con và anh Hào cùng quận, chúng con ở Ninh Hòa"
- "Ơ, tui có thời gian đi huấn luyện ở Dục Mỹ nên biết Ninh Hòa"
- "Ủa Thầy đi huấn luyện quân sự?"
- "Ờ, tui đi Biệt Động Quân"
- "Woa!" Mai sửng sốt "Biệt Động Quân?"

Rồi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác khi câu chuyện chuyển qua Tết Mậu Thân.
- "Thầy có nghe nói đến ông Mậu Tý...?"
- "Ông Tý là thầy dạy tui Anh văn đó"
- "Vậy sao? Ổng là vai bác của con"

Câu chuyện cứ thế kéo dài theo con đường đi đến chùa. Tui vừa lái xe vừa lắng nghe quên mất mình đã đến nơi.

Cám ơn chị Đồng Nguyệt đã vì anh em làm tất cả và nhất là tạo cơ hội cho cá nhân tui. Cám ơn Thầy về món quà đặc biệt trong ngày sinh nhật. Chúng con đã như lời dặn đặt dưới tượng Bổn Sư trên bàn thờ. Lúc viết những giòng này, con đang nhìn nó nhớ lại kỹ niệm ngày đi tu viện Bửu Hưng với Thầy. Và sau hết những câu chuyện lý thú của tuổi nhỏ Thầy kể sẽ mãi mãi in sâu trong trí nhớ. Và cuối cùng: Happy belated birthday!
Thị Hưng

No comments:

Post a Comment